Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Đi đi anh! Tản mạn giữ dòng đời ngược xuôi

Đôi khi, ta cần có những ngày như thế, dòng thời gian vẫn vô tình trôi không hạn định, hãy để hôm qua ở lại trong ta với những hồi ức không vết xước về thời trai trẻ.

Rồi cho tới khi anh ngồi dưới một gốc cây để nhâm chi chai rượu cay nồng, chát đắng, một mình anh với rừng núi thẳm sâu, cô đơn, lạnh lẽo, lúc ấy anh mới thấy mình nghèo nàn như thế nào! Điếu thuốc lụi dần trong tay, anh bỗng thấy mình nhỏ bé vô cùng với thiên nhiên, người ta bước qua, bước lại, người ta bước đến, bước đi, mình anh ngồi đó và nhớ tới những gì đã qua, những người đã xa và tất cả những gì mình đã cố gắng dành giật với người, với đời, rồi anh được gì?
Bạn đang áp lực trong công việccuộc sống hoặc gia đình. Đừng lo, hãy tham khảo các bài học cuộc sống và bí quyết sống chuẩn nhất giúp bạn lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống nhanh nhất!!!


Anh với tôi, những gã chưa có điều kiện để thỏa mãn ước mơ, những gã chen chúc với dòng người ngoài kia để cố gắng dành dụm từng miếng cơm, manh áo thì mơ gì đến những buổi thong dong vô lo vô nghĩ, phải không? Chúng ta chết dần đi với những nỗi lo do mình tạo ra, chúng ta nghèo dần theo từng đồng bạc mà mình kiếm được. Rồi sau một tiếng thở dài, mọi thứ trở thành vô nghĩa…

Thời trẻ dại, tôi đã có những ước mơ thực sự giản đơn, và phải nói rằng chúng thực sự làm tôi cảm thấy hạnh phúc bởi biết rằng đó chỉ là giấc mơ viển vông tuyệt đẹp. Thế nhưng, qua thời gian, những ước mơ ngày càng trần trụi hơn, thực tế hơn, những ước mơ dần đã trở thành mục đích của những cố gắng dù bằng cách này hay cách khác. Chúng làm tôi lo lắng, trăn trở trong những đêm dài thức trắng, chúng chẳng còn đẹp nữa.


Nhưng anh ạ! Ở cái xứ mà tôi và anh đang ở, dường như chỉ còn mỗi ước mơ là người ta chưa đánh thuế mà thôi, cứ mơ đi. Ngày ấy, tôi đã rong ruổi trên những chặng đường cùng đám bạn, cười hét thật to trên chiếc xe 50 phân khối và đôi dép lào há mõm, trăm ngàn bạc trong túi quần đùi rách mà há có buồn phiền?

Giờ đây, tôi bắt đầu muốn có một con xe đẹp hơn, tôi muốn có một đôi giày thật nổi bật, một chiếc áo khoác thật đẹp. Dẫu biết cảnh chẳng đẹp hơn khi ta ngồi trên con xe xịn, chân chẳng ấm hơn khi xỏ trong một đôi giày hiệu nhưng chẳng biết cớ sao tôi vẫn phải vật lộn để có được những điều như thế!

Khi lớn lên, con người ta trở nên tham lam với những thứ mà mình chưa có. Họ tham lam trong những giấc mơ là vậy, nhưng thực tế, họ lại tham lam hơn gấp bội lần!

Nhưng liệu có hạnh phúc hay chăng? Khi anh có cả thế giới, anh bắt đầu muốn có cả vũ trụ, điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa rằng anh sẽ chẳng bao giờ thực sự hạnh phúc khi không biết cách để tự hài lòng với bản thân mình cả, dù ít hay nhiều, hãy học cách tự hài lòng với bản thân một phần nào đó. Bầu trời đúng là ở trước mắt, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy khi dừng lại và ngẩng đầu lên chứ không phải là khi cắm đầu đuổi theo những áng mây hồng xa lắc, vào một phút giây nào đó trong cuộc sống, anh sẽ yêu màu xanh hơn.


Muốn vẽ một bức tranh đẹp, hãy bắt đầu bằng cây bút chì. Và nếu muốn có một cuộc sống thật sự hạnh phúc, hãy biết cách bắt đầu với những điều đơn giản. Anh đang độ đôi mươi với những khát khao và ước mơ quá lớn, tôi không muốn làm anh bỏ đi những ước mơ của mình cũng như những mục tiêu xa vời đang nhon nhén lửa, tôi chỉ muốn nói rằng, hãy biết cách để tuổi thanh xuân của mình không trôi qua một cách vô nghĩa.

Một người quần áo chỉn chu, tóc tai vuốt gọn với chiếc bốn bánh sang trọng và một gã phong trần, bụi bặm, nay đây mai đó không ổn định. Chưa chắc ai đã hạnh phúc hơn ai, mọi so sánh đều trở nên khập khiễng nhưng chỉ số hạnh phúc thì có thể đong đếm, và dĩ nhiên, diện mạo hay tiền bạc không phải tất cả dẫu chúng có nằm trong danh sách.

Đi đi anh! Đi bất cứ khi nào mình có thể!

Đi đi anh! Khi mà bàn tay con người còn chưa chạm hết vào những chốn xa, khi cái đẹp sơ khai còn chưa bị thay thế bằng nét mĩ miều giả tạo. Một bát thịt đầy, một chai rượu lớn, ta nhâm nhi nói chuyện cùng trăng, ta bình yên hát ca với gió và những hồn ma hoang dại… Đôi khi, ta cần có những ngày như thế, dòng thời gian vẫn vô tình trôi không hạn định, hãy để hôm qua ở lại trong ta với những hồi ức không vết xước về thời trai trẻ.


Đi đi anh, khi anh chưa còn vướng bận chuyện gia đình, tiền bạc quá nhiều. Đừng bao giờ đơn giản hóa mọi chuyện quá mức, sau này anh nếu có giàu, sau này anh du hí bốn phương với gia đình trong những nhà hàng sang trọng thì điều đó cũng không bao giờ so sánh được với những buổi đi hoang. Mọi thứ, tất cả mọi thứ sau này sẽ không bao giờ có cửa để thay thế cho những buổi lang thang của tâm hồn đôi mươi cháy bỏng.

Đi đi anh, khi anh đã tạo ra thu nhập và chúng chưa bận chi tiêu từ lọ muối cho đến hũ tương. Có lao động, có hưởng thụ, chỉ là đừng bao giờ biến mình trở thành một gánh nặng của gia đình và xã hội.

Đi đi anh, khi mà tâm hồn anh còn đủ mặn mòi với cuộc tình đầu để viết ra những bản tình thơ một thời để nhớ, khi anh chưa dành hết tình yêu của mình cho một người con gái khác, một người chưa gặp. Khi anh còn vấn vương một chuyến xe tình bỗng hóa phân ly, khi người ta vẫn chưa bước lên chuyến tàu hoa để về nhà chồng, kết thuộc cuộc đời con gái hay mơ hay mộng.

tam-su-tam-tinh-voi-nhung-chuyen-di

Đi đi anh, khi mà đôi chân còn chưa chùn bước bởi màn đêm và một tiếng vọng khuya của núi ngàn chưa đủ sức làm anh thấy sợ. Khi một cuộc gọi điện nửa đường anh biết chắc rằng chỉ là một cuộc gọi hỏi thăm của ba của mẹ chứ không phải là mối bận tâm nào khác.

Đi đi anh, khi mà sức khỏe anh còn, khao khát anh còn và tâm hồn còn chưa mỏi mệt đến mức thèm dừng lại một nơi bến bờ nào đó. Đi thôi anh, khi anh vẫn còn yêu những ngày mưa, yêu trời nắng cháy, yêu từng hương bụi đường, cỏ cây vách đá của một vùng xa. Trời đất bao la, bốn bể là nhà, những dấu chân anh sẽ hoài còn đó và chẳng điều chi bôi xóa.

Chắc anh sẽ hỏi nhỉ? Đi để mà chi?…

À, để cái thành phố chật chội, để con đường ngắn cũn từ nhà cho tới chỗ làm không nuốt trọn cuộc sống riêng anh.

Đi để hạ vàng, đi để ngày xanh, đi để nhớ, để quên, để yêu thương và cả để hận thù…

Và để cho tới khi anh ngồi dưới một gốc cây để nhâm chi chai rượu cay nồng, chát đắng, một mình anh với rừng núi thẳm sâu, cô đơn, lạnh lẽo, lúc ấy anh mới thấy mình giàu có như thế nào! Điếu thuốc lụi dần trong tay, anh bỗng thấy hồn mình rộng lớn vô cùng nuốt trọn thiên nhiên, người ta bước qua, bước lại, người ta bước đến, bước đi, mình anh ngồi đó và nhớ tới những gì đã qua, những người đã xa và tất cả những gì mình đã cố gắng, những nơi mình đã đi… và anh thấy rằng, mình có tất cả!


– Anh có được cuộc sống riêng anh, anh có được cuộc sống của mình!

Nó như thế, nó như thế và nó là như thế, phải không anh, tôi của ngày mai?

Đi đi anh, ngày mai ai biết được?
Nỗi đau sớm qua nhưng vết xước sẽ chẳng nhạt nhòa
Tuổi thanh xuân muôn thuở trôi nhanh không ai kịp đếm
Và tuổi trẻ sẽ lụi tàn dần như một nhành hoa…

Đi đi anh, đi để kiếm tìm hạnh phúc giản đơn
Để mai đây khi ta có ngồi nhớ về một thời trai trẻ
Ta chẳng tiếc gì, lặng yên mỉm cười bởi cuộc đời muôn ngàn lối rẽ
Vẫn có những con đường mang tên “những dấu chân hoang”…
Thưởng Thức Cuộc Sống
Ký Năng Sống 
Giao Tiếp
Cửa Sổ Tâm Hồn
Thích Nghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét